Những ngày làm biếng bận rộn
Chúng tôi chạy chơi khắp cánh đồng này
Một đồng lúa kỳ lạ (trong mắt tôi), nằm ngay cửa rừng, lác đác những cây cao khổng lồ
Nhìn những tầng mây, làn sương bảng lảng trên những tán cây vào buổi sớm, màu trời xanh lơ trong veo, tôi thấy mình như mơ, rất thực.
Những giờ phút như thế, là phần thưởng tôi dành cho chính mình
Nay Bym hỏi học mệt không em? Tôi đáp không ạ! Dù là thức dậy và hành thiền từ 5h sáng, cứ thế liên tục học lý thuyết, thực hành, trao đổi đến 8h30 tối, cả 6 ngày trong tuần, ngày làm làm biếng còn lại thì bận rộn với deadline đi chơi :))) Không chỉ có tôi, các chị em trong lớp cũng vậy, và chúng tôi vẫn tranh thủ làm việc, chăm sóc bản thân, quan tâm gia đình, dù học hay chơi cũng không lãng quên bổn phận. Chúng tôi cũng học cách sống chung với nhau với lũ kiến và muỗi, chúng tôi học cách ngồi thiền cùng Susu, và chúng tôi học cả cách dành dụm chút thời gian nhỏ nhoi cho riêng mình. Chúng tôi học cách sống cả với những bất toàn của mình lẫn thế gian.
Đều đặn trong những buổi học, chúng tôi đối diện với từng khía cạnh một trong đời sống: sự sáng tạo, tuổi già, nỗi sợ, sự tha thứ, sự chữa lành… Cứ thế trong sự thả lỏng của cơ thể, chúng tôi học cách gột rửa tâm trí mình. Như một ngôi nhà được dọn dẹp, dừng nhận những điều mới, thanh lọc những điều không còn phù hợp, sắp xếp và làm sạch, đem ra ánh sáng những gì hữu ích còn để lại; không gian bên trong mỗi người tự thoáng đãng hơn mỗi ngày.
Để nếm trải chút mật ngọt đó, những giọt nước mắt sẵn sàng chảy tuôn. Nhìn người chị sáng còn đang chật vật đối diện với nỗi sợ bên trong, chiều vẫn đứng lên thuyết trình và thực hành, tôi thầm khâm phục sự mạnh mẽ đó. Là người giáo viên, người chữa lành, nhà trị liệu, nhà khai vấn, dù mình đang trải qua điều gì, khi đứng trước khách hàng hay học viên, những điều đó cần được tạm gác lại, để đưa mình về trạng thái tốt nhất có thể. Swami của tôi dạy thế đó!
Tôi nhìn cả mình, cả những run rẩy khi sống lại những kỷ niệm trong dòng đời của mình, khi đối diện với sự tha thứ, với những điều mình chỉ có thể tự gào thét với chính mình, khi tự tay cắt phăng những nghiệp duyên đã không còn phù hợp. Dù là bất cứ điều gì, tôi vẫn hạnh phúc vì mình đã trọn vẹn với đầy đủ hỉ, nộ, ái, ố. Dù tâm trí có là mặt hồ phẳng lặng, cô gái e thẹn, con ngựa hoang dã, hay con khỉ say rượu,… tôi vẫn biết ơn vì những trạng thái đó đã xuất hiện trong cuộc đời.
Tôi ở đây, vì sự thuần khiết của những trái tim nhân hâu. Tôi ở đây vì tự biết mình thật bất toàn. Tôi ở đây, trước là để làm sạch trong tâm trí của chính mình, sau là san sẻ ánh sáng ra cuộc đời.
Đó thực chỉ như một lẽ tự nhiên.